Đọc - Nghe - Xem

Chùm thơ Phạm Ngọc Hoàn (phần 4)

Mời bạn đọc bước vào một khoảng trời thơ sâu lắng của Phạm Ngọc Hoàn để cùng tác giả hồi tưởng lại những khoảnh khắc riêng tư một cách đầy tinh tế.

Tác giả Phạm Ngọc Hoàn
01/12/2020 15:12

Say nắng

Anh đi trong cơn mưa

Bất chợt trời bừng nắng

Thế là anh say nắng

Quên ngày về với em!

Con đường xưa thân quen

Mà hôm nay xa lạ

Con đường xưa gần quá

Sao bây giờ lại xa?

Chúng mình đã đi qua

Những ngày mưa, ngày nắng

Từ hai bàn tay trắng

Từ đôi bàn chân đen!

Thế mà anh lại quên

Khi bất ngờ trời nắng

Để rồi anh say nắng

Để rồi anh xa em!

IMG_1557 2.jpg

Ảnh: trangg.___

Mùa đông không anh

Lại một mùa Đông nữa sống không anh

Gió bấc lạnh như mấy mùa Đông cọng lại

Quả bưởi chín già mà em chưa dám hái

Đợi anh về quả bưởi có chịu không?

Anh đã đi, thấm thoát mấy mùa Đông

Mấy mùa gió, cỏ may hồng đê vắng

Tựa hiên nhà, chiều chiều em đứng lặng

Con thạch thùng, đằng hắng hỏi: anh đâu?

Em buồn lòng không nói nổi một câu

Loạng choạng thấy lờ mờ mặt đất

Có gì đó cay cay trong khóe mắt

Tại sao lạ kỳ, lạnh thế lại chia li?

Gọi điện cho anh chẳng nói được điều gì

Nước mắt lưng tròng, đắng từ trong dạ

Nghe giọng nói của anh mà như người xa lạ

Anh ngày xưa, chẳng nhẽ thế này ư?

Con thạch thùng lạ lắm, rất vô tư

Nó để lại mẩu đuôi rồi chạy mất

Em buồn lắm và như người hành khất

Quay lại ngày xưa tìm chút kỉ niệm buồn!

IMG_1560.jpg

Ảnh: hamyyle_

Cô giáo vùng cao

Ông mặt trời xuống núi

Để lại tia nắng vàng

Cô giáo mới tách ngàn

Trở về nhà, trời tối

Con nai rừng dẫn lối

Cho cô không lạc đường

Cô trở về đời thường

Bên cô con gái nhỏ

Lâu rồi cô vẫn nhớ

Cô từ miền xuôi lên

Những ngày đầu không quen

Lệ chan bát mèn mén

Đôi chân bước rón rén

Những đường đá tai mèo

Núi dốc đứng cheo leo

Lưng cô đèo con chữ

Cơn mưa rừng hung dữ

Nước đổ về ào ào

Phía xa núi cao cao

Một màu đen sợ hãi

Lòng cô bao ái ngại

Ở đây đến bao giờ?

Rồi những đứa học trò

Chân đi không tới lớp

Đang ở trong buổi học

Bụng nghĩ về nương ngô

Về con trâu con bò

Về cuộc đời khốn khó

Cô ôm con gái nhỏ

Nước mắt dài đêm thâu

Nhưng rồi cũng không lâu

Núi rừng như gần lại

Các em thơ bé dại

Yêu cô giáo, yêu trường

Cô đã dành tình thương

Cho trò và cho lớp

Bữa cơm rừng đạm bạc

Quen dần, quen yêu thương

Cô yêu quý ruộng nương

Cô yêu thương em nhỏ

Mặt trời chưa sáng tỏ

Chân đất đã tới trường

"Giờ đây là quê hương"

Cô giáo miền xuôi nói

Cô cùng cô con gái

Cùng học trò yêu thương

Tiếng khèn Mèo vấn vương

Của chàng trai cùng bản

Giữa trời chiều bát ngát

Tiếng khèn vang đồi nương

Vang đến tận sân trường

Cô lau dòng nước mắt

Ánh mặt trời chưa tắt

Xanh xanh khói lam chiều

Cô giáo dành thương yêu

Cho đàn em khốn khó

Cô và con gái nhỏ

Coi mái trường là nhà

Mỗi lần cô đi xa

Là nhớ trường tha thiết

Gần cô tôi lại biết

Cô cũng như tôi thôi

Nhưng mà cô hơn tôi

Là tình thương con trẻ!

1.jpg

Cô giáo Hà Ánh Phượng. Ảnh: Internet

Tác giả: Phạm Ngọc Hoàn

Sinh ngày 10/10/1950

Quê quán: Quỳnh Lưu - Nghệ An

Tốt nghiệp Đại học Bách Khoa Hà Nội

Công tác tại Đài truyền hình Việt Nam (1979 - 2010)


Ý kiến của bạn