Chùm thơ Phạm Ngọc Hoàn (phần 3)
Mời bạn đọc bước vào một khoảng trời thơ sâu lắng của Phạm Ngọc Hoàn để cùng tác giả hồi tưởng lại những khoảnh khắc riêng tư một cách đầy tinh tế.
Em đi đâu mà vội
Vàng rực hoa dã quỳ
Giữa một vùng đồi núi
Em đi đâu mà vội
Cho hoa dã quỳ buồn?
Em đến rồi đi luôn
Như một người xa lạ
Một vài đôi chiếc lá
Cũng héo vàng và rơi
Em đi không cùng tôi
Con đường xa tít tắp
Phía kia, vùng hoang vắng
Sẽ là thung lũng buồn!
Phía ấy là hoàng hôn
Và sẽ là bóng tối
Em đi đâu mà vội
Cho hoa DÃ QUỲ buồn?
Say nắng
Anh chỉ thấy tuổi hoàng hôn say nắng
Chứ chưa bao giờ say nắng bởi hoàng hôn
Đó là những ngày lạnh lẽo cô đơn
Thiếu tiếng cười, đùa trong ngôi nhà xưa trống vắng
Đó là lúc dại khùng anh say nắng
Ngó trước, ngó sau lặng lặng đợi chờ...
Rồi bất ngờ trời ào ạt cơn mưa
Anh tỉnh lại bàng hoàng sau cơn say nắng
Anh lại chọn một nơi nép mình tĩnh lặng
Sám hối tội tình say nắng tuổi hòang hôn!
Ai lên xứ Hoa Đào
Ai lên với xứ Hoa Đào
Để nghe lại tiếng ngọt ngào thông reo
Ra về xin nhớ mang theo
Những con thác đẹp những đèo đam mê
Lặng yên một chút lắng nghe
Tiếng gì xa lắm vọng về níu chân?
Cái gì sao cứ phân vân
Nửa đi, nửa cứ tần ngần là sao?
Đường đèo bước thấp, bước cao
Làng quê mà cứ như vào bồng lai
Tôi nhìn theo bóng hình ai
Xa xa, biến mất, dốc dài, hoàng hôn...
Tác giả: Phạm Ngọc Hoàn
Sinh ngày 10/10/1950
Quê quán: Quỳnh Lưu - Nghệ An
Tốt nghiệp Đại học Bách Khoa Hà Nội
Công tác tại Đài truyền hình Việt Nam (1979-2010)
Tin nổi bật
Tin Video