Chùm thơ Phạm Ngọc Hoàn (phần 2)
Mời bạn đọc bước vào một khoảng trời thơ sâu lắng của Phạm Ngọc Hoàn để cùng tác giả hồi tưởng lại những khoảnh khắc riêng tư một cách đầy tinh tế.
Đêm trở gió
Tôi vẫn nhớ những ngày trời trở gió
Hà nội, lúc mưa, lúc nắng sụt sùi...
Chiếc lá rụng sau những cơn gió thổi
Trở về nơi thật thấp để bình yên!
Có những khi lòng muốn lãng quên
Để xóa hết những điều không muốn nhớ
Trời Hà Nội những đêm buồn trở gió
Nghe tiếng cành cây khô rơi rụng cuối con đường
Không phải quê mà vẫn thấy thân thương
Phố cũ, phong rêu, hàng cây bàng đỏ
Đêm sâu thẳm có ai còn đứng đó
Hà Nội đêm nay, đêm trở gió thật buồn!
Mỏi mòn
Hôn lần cuối chia tay
Và anh đi mãi mãi
Quả chín không ai hái
Hoa úa rụng hiên nhà
Ở nơi rất là xa
Có khi nào anh nhớ
Quê nhà em gái nhỏ
Mòn vẹt tuổi thanh xuân?
Nắng vàng rơi kín sân
Mưa rơi buồn như đếm
Đã bao lần chim én
Đưa mùa Xuân trở về
Có nhiều đêm em nghe
Tiếng dế kêu thổn thức
Con chim hoang thức giấc
Bay mù mờ trong đêm
Hi vọng lại nhóm lên
Và rồi hi vọng tắt
Em tàn phai nhan sắc
Giữa mái nhà hoang vu!
Bến đò chiều
Tôi nghe tiếng con tàu
Nhớ lần chia li ấy
Một buổi trưa tháng bảy
Nắng giữa Hè gắt gao
Ông mặt trời lên cao
Sương khô dần trên lá
Ồn ào trên bến cá
Tôi lên đò sang sông
Em ở nhà ngóng trông
Tôi vào nơi lửa đạn
Em theo bè, theo bạn
Rủ nhau đi lấy chồng
Vườn tược, nhà trống không
Mẹ già không còn nữa
Em ngồi bên bếp lửa
Mỏng manh khói lam chiều
Tôi nén buồn để yêu
Lấp cho đầy khoảng vắng
Con sông đong đầy nắng
Cô đơn bến đò chiều!
Tác giả: Phạm Ngọc Hoàn
Sinh ngày 10/10/1950
Quê quán: Quỳnh Lưu - Nghệ An
Tốt nghiệp Đại học Bách Khoa Hà Nội
Công tác tại Đài truyền hình Việt Nam ( 1979-2010)